29 tháng 9, 2013

Con sâu làm rầu ... cả một nồi canh !!!


Chiều hôm qua 28 tháng 9, Silvio Berlusconi đã chính thức quyết định rút tất cả 5 Bộ trưởng thuộc đảng “Nhân Dân Tự Do” (Popolo della Libertà) của ông ta ra khỏi Hội Đồng Chính Phủ của Thủ tướng Enrico Letta. Và như thế là trên thực tế Silvio Berlusconi đã “khai pháo” mở màn cho kịch bản tồi tệ nhất cho nước Ý hiện nay: đó là khủng hoảng chính phủ.

Chính phủ của Enrico Letta, như người ta còn nhớ, được ra đời cách đây 5 tháng trong hoàn cảnh bế tắc chính trị ở Quốc hội vì đảng “Dân Chủ” (Partito Democratico), vốn được mang tiếng là thắng cử hồi tháng 2 vừa qua nhưng vẫn không tìm ra được đa số để lập chính phủ, và do đó Tổng thống Ý, ông Giorgio Napolitano đã bắt buộc phải chọn con đường chính phủ “đại đoàn kết” với sự tham gia của cả hai lực lượng chính trị đối địch nhau là đảng Dân Chủ và đảng Nhân Dân Tự Do, với hy vọng là tạo ra được một ổn định chính trị tối thiểu để có thể giúp nước Ý thoát ra khỏi tình trạng khủng hoảng kinh tế tài chánh.

Silvio Berlusconi biện minh cho quyết định rút nhân sự ra khỏi Chính phủ là vì chính phủ muốn tăng thuế giá trị gia tăng (tức là thuế IVA (VAT) từ 21% lên 22%) trên hàng hóa tiêu dùng. Và vẫn theo lời của Silvio Berlusconi, điều này là đi ngược lại chủ trương không tăng thuế của Đảng Nhân Dân Tự Do.

Trên thực tế thì kể từ hồi tháng 8, khi Tòa Án Tối Cao kết án vĩnh viễn Silvio Berlusconi 4 năm tù về tội gian lận thuế má, và nhất là quyết định 5 năm nghiêm cấm giữ các chức vụ nhà nước, trong đó có chức đại biểu Quốc hội, và dựa theo một sắc luật mới vừa ra đời hồi năm ngoái (còn gọi là luật Severino, tên của Bà Bộ Trưởng Tư Pháp thời chính phủ Mario Monti, Paola Severino), sắc luật mà trước đó chính Đảng của Berlusconi cũng đã bỏ phiếu thông qua, theo đó những người bị kết án vĩnh viễn từ 2 năm tù trở lên sẽ không có quyền ứng cử vào Quốc hội. Chính đây là mấu chốt đã khiến Silvio Berlusconi và Đảng Nhân Dân Tự Do của ông ta bắt đầu “tra tấn” chính phủ Enrico Letta ngày đêm với những hăm dọa cho ngã chính phủ bằng đủ mọi cách với hy vọng gây được áp lực với lên đảng Dân Chủ để tìm ra một “giải pháp chính trị đàm phán” nào đó cho phép Silvio Berlusconi vẫn có thể tiếp tục ngồi lại trong Quốc hội. Lý do rất đơn giản là vì nếu không còn giữ được chức đại biểu Quốc hội thì Silvio Berlusconi sẽ bị mất quyền miễn tố, và như thế thì ông ta cũng mất hết ô dù làm lá chắn để trốn tránh những nợ nần công lý. Như ta biết là hiện nay, sau vụ án gian lận thuế má vừa kết thúc như nói trên, các Tòa án vẫn còn đang tiếp tục xử những vụ án nổi tiếng khác như vụ “Rubygate” trong đó chính Silvio Berlusconi là nghi can trong việc “mua dâm và quan hệ tính dục với trẻ vị thành niên và lạm quyền”, hay vụ án “mua chuộc đại biểu Quốc hội” để lật đổ chính phủ trung tả của Romano Prodi hồi năm 2008.

Đặc biệt là theo lịch trình của Quốc hội thì ngày 4 tháng 10 sắp tới, dựa trên bản kết án vĩnh viễn của Tòa án tối cáo hồi tháng 8 vừa qua, Ủy ban Quốc hội đặc trách về quyền miễn tố của đại biểu sẽ bỏ phiếu để xét xem Silvio Berlusconi có  còn đáng được hưởng quyền miễn tố hay không. Nếu Ủy ban bỏ phiếu đa số bát bỏ quyền miễn tố thì sau đó toàn thể Thượng viện sẽ bỏ phiếu chấp nhận quyết định của Ủy ban. Theo các đánh giá dựa trên cán cân lực lượng giữa các đảng phái thì gần như chắc chắn là Silvio Berlusconi sẽ bị tước quyền miễn tố. Và chính đây là cốt lõi của quyết định rút các Bộ trưởng ra khỏi chính phủ.

Bởi vì rút các Bộ trưởng ra khỏi chính phủ, Silvio Berlusconi đã làm ngã chính phủ, với hy vọng là chính phủ mới sẽ không được ra đời vì không có đa số. Như thế thì Quốc hội sẽ đi đến giải tán. Nước Ý lại bắt đầu tranh cử. Và nhất là trong bối cảnh bị giải tán sớm, Quốc hội cũng sẽ không có thì giờ bỏ phiếu về quyền miễn tố của Silvio Berlusconi, và như thế là ông ta sẽ còn có khả năng tranh cử tiếp tục ... với hy vọng là thắng cử với đa số trong Quốc hội ... để thay đổi luật lệ nhằm cho phép ông ta vẫn tiếp tục làm đại biểu Quốc hội.

Tất cả mọi chuyện như thế là vẫn xoay quanh cái trục “nợ nần công lý riêng tư” của một cá nhân chứ không dính dáng gì đến vấn đề quyết định về thuế má của chính phủ như Silvio Berlusconi ngụy biện.



Câu hỏi đặt ra trước mắt là: thế thì cái gì sẽ xẩy ra trong những ngày sắp tới ?

Hiện nay người ta chỉ có thể dự đoán được hai kịch bản.

Kịch bản thứ nhất là ông Enrico Letta sẽ trở lại Quốc hội để đi tìm một đa số mới để lập ra một chính phủ mới. Chắc chắn là mô hình “đại đoàn kết” (với sự tham gia của cả hai đảng đối địch Dân Chủ và Nhân Dân Tự Do) không còn tính khả thi. Như ta đã biết là ở Hạ viện đảng Dân Chủ tự mình có đủ đa số. Vấn đề là ở Thượng viện, đảng Dân chủ cần có sự tham gia của ít nhất là một lực lượng chính trị khác để có đa số. Người ta hay nói đến khả năng một số nghị sĩ của phe Berlusconi có thể “bỏ ngũ” để cùng với lực lượng trung dung của cựu Thủ tướng Mario Monti để cùng với đảng Dân Chủ lập ra đa số mới. Khả năng khác là ngay chính một số đại biểu của Phong Trào 5 Sao cũng có thể “bỏ ngũ. Trên thc tế thì trong mấy tháng vừa qua, ngay trong hàng ngũ của Phong trào 5 sao cũng đã xẩy ra chia rẽ và một số đại biểu đã rời khỏi nhóm của Phong trào 5 sao.

Kịch bản chính phủ mới cũng là kịch bản mà Tổng thống Giorgio Napolitano mong muốn, vì đó là kịch bản “low-cost” cho nước Ý, trong nghĩa là những hệ lụy chính trị và kinh tế tài chánh sẽ giảm thiểu tối đa, tình trạng bất ổn sẽ được rút ngắn.

Kịch bản thứ hai là không tìm ra được đa số mới, Tổng thống Giorgio Napolitano bắt buộc phải tuyên bố giải tán Quốc hội trước nhiệm kỳ ... và nước Ý lại trở lại mùa tranh cử một cách vô bổ. Đây là kịch bản tồi tệ nhất cho nước Ý. Tồi tệ bởi vì trước nhất là trong cơn khủng hoảng kinh tế tài chánh, sản xuất đình đốn, thất nghiệp gia tăng ... thêm mấy tháng tranh cử, chính phủ lúc đó chỉ là “chính phủ hành chánh” nên sẽ không có khả năng đưa ra những biện pháp cụ thể để giải quyết những khó khăn của đất nước. Càng tồi tệ hơn vì trong trường hợp này cử tri lại vẫn tiếp tục đi bầu với luật bầu cử hiện hành vốn đã không cho phép Quốc hội hồi tháng 2 vừa qua có được một đa số ổn định ... và do đó rất có khả năng là Quốc hội mới cũng sẽ rơi vào cái vòng bất ổn chính trị như Quốc hội hiện nay. Trong khi đó thì rất có thể là tình trạng rối loạn này sẽ làm cho nền kinh tế tài chánh của Ý thêm tục hậu. Nợ nhà nước hiện nay đang có khuynh hướng vượt quá 3% trên tổng sản lượng quốc gia, mức độ tối đa mà Châu Âu đề ra cho các quốc gia thành viên. Nếu phải trở lại những tháng ngày tê liệt vì tranh cử ... thì chắc chắn là nợ nhà nước của Ý sẽ vượt hơn chỉ số 3%. Và điều này có nghĩa là Ủy Ban Châu Âu lại sẽ báo động và Ý sẽ phải bị “trừng phạt”.

Thực ra thì còn có kịch bản thứ ba, nhưng dựa theo các cán cân lực lượng giữa các đảng phái chính trị hiện nay trong Quốc hội thì tính khả thi của kịch bản này rất thấp: đó là Enrico Letta sẽ lập ra chính phủ thiểu số. Tức là trên nguyên tắc chính phủ không có đa số “trực tiếp”, nhưng được sự “đồng tình” từ bên ngoài của một (hay nhiều) lực lượng chính trị không trực tiếp tham gia vào Hội đồng chính phủ. Nói thẳng ra là một “đa số gián tiếp”. Nhưng điều này có nghĩa là đảng Dân chủ phải có những thỏa thuận với một số lực lượng chính trị để có được sự ủng hộ từ bên ngoài. Và nhất là một chính phủ thiểu số như thế thì “độ dày ổn định” cũng khá giới hạn, bởi vì các lực lượng chính trị ủng hộ từ bên ngoài rất có thể sẽ có những thế đứng không hoàn toàn “nhất trí” với phe của chính phủ (bởi vì nếu “nhất trí” thì họ đã trực tiếp tham gia chính phủ rồi !!!), do đó các quyết định và các chính sách của chính phủ có thể thường xuyên gặp nhiều cản trở trong Quốc hội. Tuy nhiên, kịch bản thứ ba này xem ra vẫn còn khá hơn là kịch bản đi bầu lại. Ít ra là trong thời gian của chính phủ thiểu số Quốc hội có thể nhanh chóng thay đổi luật bầu cử trước khi cử tri đi bầu lại.

Tuy nhiên cũng cần nói thêm là kịch bản đi bầu lại, dù là kịch bản tồi tệ nhất, nhưng cũng là kịch bản mà rất nhiều lực lượng chính trị mong muốn, có lực lượng thì chính thức tuyên bố là muốn trở lại bầu cử, có những lực lượng không chính thức nói ra, nhưng trong thâm tâm cũng rất muốn nước Ý đi bầu lại.

Những lực lượng chính thức tuyên bố muốn trở lại thùng phiếu là đảng Nhân Dân Tự Do của Berlusconi, đảng Liên Đoàn Phương Bắc (Lega Nord), Phong trào 5 sao.

Riêng đảng Dân Chủ thì muốn tránh kịch bản đi bầu lại, nhưng trong nội bộ của đảng không hẳn ai cũng nhất trí điều này. Đặc biệt là phe nhóm của ông Matteo Renzi, thị trưởng thành phố Firenze.

Matteo Renzi là một nhân vật “nổi cộm” hiện nay trong đảng Dân Chủ, tiêu biểu cho sự “đổi mới” trong đảng, nhất là đổi mới về nhân sự trong hàng ngũ lãnh đạo đảng, vốn bị phê phán là quá sơ cứng và không có khả năng  (và thiện chí) đấu tranh. Theo các cuộc thăm dò ý kiến thì nếu phải đi bầu lại ngay thời điểm hôm nay, thì người mà đại đa số đảng viên của đảng Dân Chủ muốn đưa ra tranh cử vào chức vụ Thủ tướng chính là Matteo Renzi. Và người ta cũng hy vọng rằng Matteo Renzi có đủ khả năng đánh bại Silvio Berlusconi (Matteo Renzi có lợi điểm là trẻ trung (38 tuổi) so với một Silvio Berlusconi đã 77 tuổi). Tuy nhiên hiện nay đa số lãnh đạo đảng Dân Chủ đang tìm đủ cách để ngăn chận “con đường tiến thân” của Matteo Renzi, điều này có nghĩa là nếu phải đi bầu lại ngay lập tức, trong hoàn cảnh tương đối thất bại của chính phủ Enrico Letta, thì Matteo Renzi sẽ có nhiều khả năng thắng cử. Ngược lại, nếu chính phủ Enrico Letta tiếp tục “thọ” với một đa số mới, việc bầu cử sẽ được dời lại ít ra cho đến mùa thu năm 2014, trong điều kiện đó, sức “công phá” của Matteo Renzi có thể bị giảm sút, một phần theo thời gian, một phần do những thành quả mà chính phủ Enrico Letta có thể đạt được. Chính vì thế mà Matteo Renzi, dù không chính thức nói ra, nhưng vẫn muốn đi đến kịch bản đi bầu lại.

Thế là nước Ý lại rơi vào khủng hoảng chính phủ.

Nhưng lần này thì đúng là ... chỉ có một con sâu ...làm rầu cả một nồi canh !!!

Roma, 29/09/2013.



26 tháng 9, 2013

Không biết ... không nghe ... không thấy ... nên không có tội !!!



Đám lãnh đạo chính trị ở Ý vừa tham quyền ham lợi, vừa bất tài vô tướng, chỉ biết lo “ao nhà” và không nhìn được gì qua khỏi “lũy tre làng” … thì ai cũng biết rồi. Ngay đến các lực lượng chính trị đảng phái cánh tả một thời là hình tượng tiêu biểu của đấu tranh công bằng xã hội ... bây giờ phần lớn cũng tha hóa hết. Đứa nào không tha hóa ... thì đảng cho ra rìa !!!

Nhưng đó là giai cấp lãnh đạo chính trị.

Cứ tưởng nước Ý bị đình đốn khủng hoảng, nợ nần chồng chất, là do tội của đám chính trị nữa bất tài nữa bất hảo .... hóa ra bây giờ mới lòi thêm ra giới manager cao cấp.

Mấy hôm nay ở Ý rùm ben chuyện cơ sở đại thụ của ngành viễn thông của Ý là Telecom Italia ... đã bị mấy tay đại gia Tây Ban Nha đang thu mua với giá rẽ mạt (vì Telecom nợ như chúa chổm, và hiệu quả năng xuất rất thấp).


Tạm thời không bàn sâu vào chi tiết sự tình như thế nào, quá khứ ra sao, tương lai mù mịt của Telecom Italia. Cái mà thiên hạ bật ngửa mấy hôm nay là khi nổ ra tin Tây Ban Nha đang thu mua Telecom ... thì anh Tổng Giám Đốc điều hành của Telecom là Franco Berrnabè, một trong những manager nổi tiếng và được đánh giá cao ở Ý xưa nay, đã bình thản tuyên bố trước Quốc hội rằng chuyện thu mua của các đại gia Tây Ban Nha .... hắn cũng chỉ biết được qua ... báo chí. Tức là khi chuyện đã xong rồi. Trước đó chẳng ai “thèm” thông báo chi với hắn cả.

Tưởng tượng trong sở làm, một anh cán bộ trung cấp thôi, có dưới tay chừng năm mười cộng tác viên, nếu để sơ hở chi đó ... rồi cả công trình đi đời .... và anh ta chỉ biết nói với ban giám đốc rằng ... anh ta chẳng được thông báo trước chi cả ... Nói như thế là tự khai rằng mình bất tài bất lực, không đủ sức kiểm soát cơ sở mà mình có trách nhiệm. Rẻ lắm thì bị giáng cấp, còn hơn nữa là bị thôi việc.

Vậy mà ở Ý, một anh Giám đốc điều hành của một cơ sở như Telecom Italia (chứ không phải là một tiệm bán tạp hóa, hay một cửa hàng ăn) ... lại bảo rằng ... “chúng nó bàn tính thu mua Telecom ... mà tôi nào có hay biết gì đâu” ... Và bởi vì không hay biết ... “nên tôi không phải chịu trách nhiệm gì cả”.

 Franco Bernabè, Giám đốc điều hành Telecom Italia

Ở đây chỉ có hai giả thuyết: một là tay manager này hoàn toàn “bất lực” thật sự, hai là hắn chỉ đóng vai giả ngu giả dại để che tội cho giai cấp chính trị (bởi vì những chức vụ cao cấp của các cơ sở đại thụ như thế này thường chỉ được bố trí thông qua các đàm phán chính trị trước đó).

Nhưng dù giả thuyết nào đi nữa ... thì qua chuyện này người ta thấy được cái thấp hèn của một giới lãnh đạo kinh tế của nước Ý, đứng không quá khỏi lưng quần của giai cấp lãnh đạo chính trị ... vốn cũng đã thấp hèn.

Các đảng phái chính trị, rồi Quốc hội, rồi các chuyên gia kinh tế ... đang ào ào tuyên bố trên các talk-show truyền hình ... quyết tâm bảo vệ độc lập quốc gia, nêu cao tinh thần yêu nước, nhất quyết không thể để cho “ngoại bang” nuốt hết nước Ý ....

Chuyện nước ngoài thu mua các cơ sở kinh tế sản xuất của Ý không phải là cái “nhân” của vấn đề. Nó chỉ là cái “quả”. Cái “quả” của một chính sách phát triển kinh tế của một giai cấp tư bản xưa nay chỉ biết dựa lên ô dù của giới chính trị thay vì phải tự đi trên đôi chân của mình, chỉ biết ngửa tay xin xỏ trợ cấp và bù lỗ nhà nước thay vì phải đầu tư chính đồng tiền của mình. Một giai cấp tư bản èo uột như thế thì chỉ có thể sống được khi thị trường còn khép hẹp trong biên giới quốc gia. Nhưng ở thời kinh tế toàn cầu, khi mà các biên giới thương mãi đang lần lượt bị đạp đỗ, thì một tư bản èo uột như thế đã để lộ ra những thấp kém của mình, thậm chí đến việc tự nhận lấy trách nhiệm cũng không làm nổi.

 Chính khách Ý, đại gia Ý, manager Ý ...

Nhưng “siêu” ở chổ là ... một ông Giám đốc điều hành tuyên bố vô trách nhiệm như thế .. mà cả Quốc hội không có được một phản biện, nói chi đến phản đối.

Có thể đây chỉ là một màn kịch giữa giới đại gia với đẳng cấp chính trị ...

Như thế thì nay mai rồi sẽ nổ ra chuyện của Alitalia (đang bị Air France “đe dọa” thu mua).

Roma, 26/09/2013




Quân tử .... tòng tử !!!



Sáng nay báo chí và các mạng truyền thông Ý rôm rả đưa tin như “bom nổ”: Các đại biểu Quốc hội của đảng của Bẹt sẽ “đồng lòng tự nguyện” từ chức đại biểu nếu ... “Đại vương” bị Quốc hội xử tước quyền Thượng nghị sĩ Quốc hội vào ngày 04/10 sắp tới.

Không biết trên thực tế rồi sẽ có bao nhiêu “đại biểu” sẳn sàng “hiến máu” ...  Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng. 

Điều quan trọng là một lực lượng chính trị dám nghĩ đến việc “đề nghị”  đại biểu Quốc hội của mình từ chức chỉ vì ông xếp của đảng ... bị kết án vĩnh viễn về tội gian lận thuế má ... có nghĩa là chính thức xem như các đại biểu chỉ là những “nhân công” của một cơ sở kinh tế không hơn không kém. Chủ nhân có vấn đề thì nhân công có bổn phận (vì nồi gạo) bảo vệ chủ .... 

Như chó bảo vệ chủ nhà.



Sách sử kể là ở bên Trung Quốc dưới thời phong kiến ... có tục lệ là khi Vua chết ... thì phải chôn sống theo Vua các nữ tì (các bồ nhí của Vua). Các Hoàng hậu chính thức thì được “miễn” vì còn phải sống để phò “Vua con” (Phu tử tùng tử là thế !!!).

Không biết vì sao mà khi đọc tin về các Đại biểu Quốc hội của Bẹt ... tôi lại nghĩ đến cái tục lệ quái gỡ của Trung Quốc dưới thời phong kiến.

Quân tử ... tòng tử.
Tòng bất tử bất trung !!!

(Vua chết thì bầy tôi phải chết theo Vua,
Không chết theo Vua là không trung với Vua).

Ha ha ha !!!

Chắc bây giờ ở Trung Quốc người ta cũng đã bỏ cái tục lệ nầy lâu rồi ... Vậy mà bên Ý vẫn còn giữ cái tục lệ này ....


Quái gỡ thật.

Roma, 26/09/2013

25 tháng 9, 2013

Agie đi tìm bạn đường !!!



“Đại thắng mùa thu” ... ở Đức

Xém một chút nữa là nàng Angie lập được chính phủ “tự sướng”. Nhưng với kết quả bầu cử ở Đức vừa rồi, Đảng CDU (Dân Chủ Thiên Chúa Giáo  Đức)  với 41,9% số phiếu, đã khiến Angie phải đi tìm “bạn đường” mới bởi vì đồng minh FDP (Freie Demokratische Partei – Đảng Dân Chủ Tự Do) của chính phủ trước đây đã bị ngã ngựa không vào được Quốc hội.

Nhìn thoạt qua tưởng là mọi chuyện cũng dễ thôi. Trước mặt Angie có hai đảng “khả thi” để nàng chọn làm “bạn”, một bên là đảng SPD với 25,7% số phiếu (Sozialdemokratische Partei Deutschlands, Đảng Dân Chủ Xã Hội), bên kia là Liên minh 90/Đảnh xanh với 8,4% (Bündnis 90/Die Grünen). Nhưng thực ra cả hai đảng này đảng nào cũng ... lưỡng lự không (chưa) chịu “cắn câu”, vì cả hai cũng đều có những lý do “chính đáng”, nhất là cái đảng SPD cũng đã từng trải kinh nghiệm xương máu trước đây với Angie.

Lịch sử trong những năm qua cho thấy là nàng Angie khá “nặng vía”: đứa nào “kết bạn” với nàng xong ... nếu không chết dở chết ương... thì cũng thân tàn ma dại ...

Cứ coi 8 năm cuối cùng của hai “triều đại” của Angie thì rõ.

Lần đầu, từ năm 2005 đến 2009, trong bối cảnh “đại đoàn kết”, đảng SPD đã can đảm bắt tay làm những cuộc cải cách cần thiết (và đến bây giờ thì những cuộc cải cách đó đã bắt đầu “cho ra trái”: nước Đức trong mấy năm gần đây là quốc gia duy nhất trong lục địa Châu Âu chẳng những không bị cuộc đại khủng hoảng nó vật ... mà còn là quốc gia đầu tàu duy nhất vừa tiếp tục phát triển sản xuất vừa có con số thất nghiệp thấp nhất ) ... nhưng cũng là đảng đã phải gánh chịu sự trừng phạt của cử tri cánh tả với con số phần trăm phiếu thấp nhất từ sau Đệ II thế chiến: chỉ còn có 23% (hóa ra ở đâu cũng thế, hễ đảng nào có can đảm đứng ra làm những cuộc cải cách sang trang ... thì đều không được quần chúng ái mộ. Bởi vì đám đông khi đã có cái gì để mất ... thì chẳng bao giờ thích cải cách, lại càng sợ cách mạng).

Rồi đến phiên của FPD, lần này thì càng tệ hơn, 4 năm “kết bạn” ... giống như con ong cái xiết cổ bạn tình trong khi giao hợp ... đảng FPD đã “hóa thành tro bụi”, hơn 2 triệu cử tri của FPD trước đây đã “ôm cầm sang thuyền” của Angie, bỏ “chàng trai Việt” thui thủi một mình trước cổng Quốc hội.

Nàng Angie, nữ Thủ tướng đầu tiên của Cộng Hòa Liên Bang Đức, biết chắc trước rằng mình sẽ thắng cử. Nhưng có lẽ nàng cũng chỉ tưởng tượng ra rằng, sau bầu cử sẽ phải chọn “bạn” một trong hai đảng là FPD và SPD, nhưng không ngờ tình huống đẩy đưa khiến nàng phải chọn giữa SPD và đảng Xanh. Tuy nhiên cũng phải công nhận là dù chọn ai đi nữa, Angie vẫn sẽ có một “bạn đường” đáng tin cậy để tiếp tục đẩy mạnh chiến lược chính trị kinh tế Châu Âu. Đây là điểm quan trọng đáng chú ý.

Có lẽ là với đảng Xanh thì nàng Angie có thể có những lợi thế chính trị trong “đàm phán” để lập chính phủ đại đoàn kết (chữ “đại đoàn kết”, Große Koalition, ở Đức hoàn toàn khác với chữ “đại đoàn kết” ở Ý vốn mang hơi hướm của “grande intesa” (đại ý đồ)).

Đảng Xanh bị mất phiếu khá nặng (từ 10,9% năm 2009 chỉ còn 8,4%, tức là mất khoảng 22% số phiếu so với năm 2009). Dù rằng từ trước đến nay, đảng Xanh lúc nào cũng lên án nặng nề những ai liên minh với đảng CDU, vốn xưa nay vẫn bị đảng Xanh “quy tội” là “bảo thủ”, thậm chí đôi khi còn gán cho CDU tĩnh từ “phản động” (reazionaria). Nhưng đó là chuyện “hôm qua”. Nhóm cầm đầu của đảng Xanh hiện nay đã lãnh đạo đảng từ năm 1980, và do đó nếu tính theo tuổi đời … thì đây là “thời cơ” cuối cùng để nhóm lãnh đạo đảng có thể có một vị trí nào đó trong guồng máy hành pháp trước khi quá trễ, để có thể có tiếng nói trong bối cảnh chính trị quốc gia trước khi … về hưu. Với cách nhìn như thế thì có thể hình dung rằng đảng Xanh sẽ tìm đủ mọi cách để ngồi vào Hội đồng Chính phủ, và cũng có nghĩa là nàng Angie sẽ có đủ điều kiện để đứng ở thế “thượng phong” trong quá trình đàm phán với đảng Xanh. Nhưng đứng về mặt “tư tưởng” thì cũng khó cho giới lãnh đạo của đảng Xanh giải thích với cử tri của mình về một quyết định liên minh với đảng CDU, một đảng mà lúc nào cũng bị lên án là “bảo thủ”, một đảng mà từ trước đến nay lúc nào cũng bị đảng Xanh cho vào vị trí đối đầu chính trị. Và cũng chính vì thế mà từ trước đến nay đảng CDU lúc nào cũng “cố tình” làm ngơ trước những khả năng cộng tác với đảng Xanh, thí dụ như trường hợp của vùng Baden-Württemberg hồi năm 2011(*).



Trường hợp của đảng SPD thì khác. SPD là một lực lượng chính trị có tinh thần dân tộc, biết đặt quyền lợi đất nước trên quyền lợi riêng tư của đảng. Trừ phi có những đột biến không lường trước, khó mà SPD có thể từ chối không liên minh với Angie, đặc biệt là nếu quyết định ngồi vào Hội đồng Chính phủ SPD có sẽ cơ hội tạo điều kiện đẩy mạnh quá trình đổi mới trong sách lược chính trị kinh tế Châu Âu ... và từ đó cũng có thể tạo thêm trọng lượng cho khối Dân Chủ Xã Hội của Châu Âu.

Theo ý kiến của các chuyên gia chính trị thì rất có thể là Angie, sau khi trút bỏ hết được những áp lực tranh cử trước đây, và nhất là đẩy lui được mối đe dọa “tẩy chay Châu Âu” của đám “Alternative für Deutschland”, dần dần Angie cũng sẽ nới lỏng gọng kềm của chính sách “khắc khổ - tằn tiện” (austerità – cắt xén ngân sách, giảm đầu tư nhà nước) và thay vào đó những những đường lối hổn hợp giữa “tằn tiện” và “đầu tư phát triển”. Và nếu có SPD làm “bạn đường” thì Angie cũng có thể “biện minh” với những cử tri nào trước đây bỏ phiếu cho CDU vì họ tán thành chính sách khắc khổ (đúng ra là khắc khổ áp dụng cho các đối tác Châu Âu) ... rằng quyết định nới lỏng khắc khổ là “cái giá phải trả” cho SPD để có ổn định chính trị. Và đối với SPD cũng là một lợi thế, vì SPD có thể “tự hào” quyết định của Chính phủ bớt “tằn tiện” và tăng “đầu tư phát triển” ... là công lao của chính SPD.

Về mặt lâu dài, SPD cũng có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện ... thay thế Angie vào lần tranh cử tới.

Có nhiều dấu hiệu cho thấy rằng có thể đây là nhiệm kỳ chót của Angie. Và điều này có thể thúc đẩy chính Angie từ bỏ đường lối “chiến thuật” (tatticismo), vốn là kim chỉ nam (và cũng là giới hạn) của Angie từ trước đến nay để giải quyết trước mắt bất cứ vấn đề gì.

8 năm cầm quyền cho thấy là Angie có bản lảnh trong đường lối đối ngoại, nhất là trong khối Châu Âu. Chả thế mà uy tín quốc tế của Angie càng ngày càng tăng. Nhưng cũng trong 8 năm đó, thành quả của chính trị đối nội của Angie thì không được như thế. Nói một cách lịch sự  thì thành quả đối nội “khá khiêm nhường”. Nếu hôm nay tình trạng kinh tế tài chánh, và đời sống xã hội của Đức vượt hơn hẳn so với các nước Châu Âu khác ... thì cũng phải bình tâm mà nói: đó không phải là công lao của chính Angie. Đó là công lao của Gerhard Schröder (SPD), người tiền nhiệm của Angie, người mà có thời khi còn ở trong vị trí đối lập chính phủ, Angie đã sai lầm khi phê phán Gerhard Schröder là một nhà cải cách .... không có can đảm cải cách !!! Trên thực tế, 8 năm qua Angie đã không có đóng góp gì đáng kể về mặt chính trị đối nội, chẳng qua là Angie đã thừa hưởng được “gia tài” do Gerhard Schröder để lại mà thôi.

Cũng như nước Đức cũng mấy năm nay sống nhờ vào của hồi môn. Có lẽ đã đến lúc nước Đức cũng phải biết rằng ngồi không mà ăn ... thì đến núi cũng lỡ. Nhất là khi mà những chính sách khắc khổ áp dụng đại trà lên các nước Châu Âu “nợ như chúa chổm” trước sau gì cũng sẽ triệt tiêu khả năng mua sắm của Châu Âu. Lúc đó thì nền kinh tế sản xuất thượng phong của Đức ... sẽ biết bán sản phẩm cho ai ? Chẳng lẽ bán sang cho Trung Quốc, vốn là nước cũng chỉ biết phát triển kinh tế sản xuất nhờ vào xuất khẩu ?

Roma, 25/09/2013
 



(*) Tháng 3/2011 đảng Xanh đã thắng lớn ở vùng Baden-Wuerttemberg (24,2%), và thời đó người ta có nói ra mô hình “đại đoàn kết” giữa đảng Xanh với CDU (dừng lại ở 39%). Nhưng chính CDU đã từ chối, do đó sau cùng đảng Xanh đã liên minh với SPD (23,1%).

18 tháng 9, 2013

Ráng lên Bẹt ơi !!!



Độ gần đây nghe thiên hạ rôm rả chuyện lập đảng của Bẹt, đúng ra phải nói là tái lập đảng thì đúng hơn. 

Cái đảng “Forza Italia” mà Bẹt đang lăm le trình làng .... thực ra chỉ là một thứ hàng cũ vứt bỏ xó mấy năm nay ... bây giờ đem ra xi bóng lại rồi gán lên đó cái nhãn “phiên bản 2.” (Versione 2.), một thứ thủ thuật láu cá mà dân rao hàng quảng cáo láo khoét (từ vựng thời thượng là “marketing”) vẫn hay dùng để rao bán hàng dỏm kiểu "rượu cũ bình mới", và Bẹt là sư tổ của mấy đám láu cá này.

Nghe nói là để minh chứng cho quá trình sang trang ... thậm chí Bẹt đã quyết định di dời luôn cả dinh cơ của đảng, từ dinh thự Grazioli (nằm gần quảng trường Venezia ở Roma) sang dinh thự nằm ngay trước quảng trường San Lorenzo in Lucina, cách dinh thự cũ độ chừng khoảng 1 cây số rưỡi.

 Palazzo Grazioli, trụ sở cũ của PDL


 Trụ sở mới của Forza Italia - Piazza San Lorenzo in Lucina

Tội cho Bẹt, loay hoay gần cả hai thập niên mà vẫn chưa lập ra được một cái đảng ... cho ra hồn Đảng, một cái Đảng kiểu “thiên tài vạn năng”, một thứ Đảng mà người ta phải ca ngợi rằng:

“Mất mùa là tại thiên tai,
Được mùa nhờ bởi thiên tài Đảng ta !!!”

Chừng nào Bẹt mới lập được một cái Đảng ... ra hồn như thế ???

Nếu có dịp tôi sẽ khuyên Bẹt nên chịu khó đi qua mấy nước rồng rắn một thời gian học hỏi cách lập Đảng, cách cũng cố Đảng, cách tổ chức Đảng .... và biết đâu, nếu có thể Bẹt cũng nên “khoáng” cho mấy nước rồng rắn những trách nhiệm tổ chức lực lượng bảo vệ Đảng biết trung thành tuyệt đối với Đảng giống như bài diển tả về Đảng của mấy nước rồng rắn như sau:



Đảng ta đó, trăm tay nghìn mắt,
Đảng ta đây, da sắt xương đồng.
(Tố Hữu)

Điều 4 Hiến Pháp của Việt Nam: Đảng cộng sản Việt Nam, … theo chủ nghĩa Mác – Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội

Điều 45 Hiến Pháp của Việt Nam: Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng cộng sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân … ; bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân, chế độ xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ quốc tế.”

(tức là LLVT nhân dân phải trung thành Đảng trước nhất, trước luôn cả với Tổ Quốc, và bảo vệ Đảng trước khi bảo vệ Nhà nước, nhân dân  !!!. Bẹt mà có được điều kỳ diệu này .... thì mấy tay Chánh án "cộng sản" có nước .... ngồi tù rục xương mà thôi.)

Chừng nào Bẹt xây dựng được một đảng với chữ "Đ" phải luôn được viết hoa như thế ... thì Bẹt sẽ giải quyết hết được những tồn động công lý ....

Ráng lên Bẹt ơi !!!!

Roma, 18/09/2013