Trong thời gian gần đây trong nước
dấy lên cả một “cao trào” bàn về trường hợp của Thượng nghị sĩ Mỹ Bob Kerrey được
phía Mỹ đề nghị giữ chức Chủ tịch Đại Học Fulbright ở Việt Nam. Ông Bob Kerrey
này trong quá khứ đã từng tham chiến ở Việt Nam, và theo tin báo chí thì chính
ông là người chịu trách nhiệm về vụ sát hại 20 người dân Việt Nam vô tội ở Thạnh
Phong (Bến Tre).
Nhiều thành phần quan lại nhà nước
xuất hiện, nhiều trí thức thực sự cũng như trí thức lưỡi gổ cũng lên tiếng bàn
thảo sôi nổi. Nhiều khi người ta có cảm giác là cả đất nước bây giờ như mành treo sợi
tóc …. chỉ vì cái quyết định “bất cập” của Đại học Fulbright.
Người khen (hay ít ra là “cởi mở)
với quyết định của …. cũng có. Người phê phán chỉ trích, thậm chí lên án quyết định
trên cũng không thiếu…
Dĩ nhiên phần lớn những người phê
phán là những người đã từng “theo kháng chiến chống Mỹ”, đã từng chấp nhận hiểm
nguy để cuộc chiến đấu thành công, và cũng đã từng nói đến “hóa giải”: hóa giải
trong nước cũng như với cựu thù Mỹ, hướng tới tương lai, bỏ qua quá khứ
(sic!!!)
Có một điều đáng chú ý là cuộc
tranh cãi chỉ diễn ra ở giới “thượng tầng xã hội”: các quan chức nhà nước (có
người đã về hưu), các trí thức đủ cở đủ kiểu …. nhưng đặc biệt là khi có dịp hỏi
chính người dân (cái thằng dân mà ông bà, bố mẹ, anh em của nó ngày xưa là nạn
nhân của các cuộc thảm sát do quân đội Mỹ gây ra), cái thằng dân mà bây giờ chỉ
biết cắm cúi lao động, nhẫn nhục chịu hết những bất cập này đến bất cập khác
trong xã hội “độc lập, tự do và hạnh phúc”… thì lại không nghe chê bai hay ủng
hộ gì cả. Có lẽ đối với những thành phần thấp hèn nhất trong xã hội Việt Nam hiện
nay … nhưng chuyện thảm sát của Mỹ thời chiến tranh …. so ra cũng chưa ác bằng
những “thảm sát trá hình” của ngày hôm nay do chính cái cơ chế của nhà nước
Viêt Nam tạo ra mỗi ngày.
Trong bài này tôi không vào nội
dung khen/chê của bất cứ một ý kiến nào cả. Người tranh luận đã nhiều, có thêm
tôi vào hay không … thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi chỉ xin đưa ra một vài nhận
xét bên lề của cuộc tranh cãi.
a) Dù
chiến tranh đã kết thúc hơn 4 thập niên, và hiện nay quan hệ của Việt Nam và Mỹ
đã bình thường hóa trở lại, và thậm chí quan hệ Mỹ-Việt đang được công luận quần
chúng trong nước vỗ tay tán thưởng (với nhiều hy vọng/ảo vọng?) gấp cả ngàn lần
với quan hệ “môi hở răng lạnh” Trung-Việt. Hình như người Mỹ họ đã chấp nhận (nhìn
nhận) những sai lầm của họ, những tính toán thiển cận, và coi như những vết sẹo
trên da thịt là thuộc về quá khứ. Rất đông bộ phận trong giới chính trị (kể
luôn cả những nhân vật đã từng chiến đấu hay thậm chí gây ra “tội ác chiến
tranh”) hay các giới trí thức, cũng đã và đang tích cực vung trồng quan hệ Mỹ-Việt
ở nhiều cấp bật, nhiều hình thức. Không biết dùng từ vựng “sám hối” hay “ăn năn
chuộc tội” ở đấy có đúng với phía Mỹ hay không. Nhưng điều chắc chắn là người
Mỹ xã hội Mỹ đang trên đường “hóa giải” cái ám ảnh chiến tranh Việt Nam của họ.
Trong khi đó, phần lớn xã hội Việt Nam (chắc phải nói là nhà nước Việt Nam thì
đúng hơn, vì đa số người dân bình thường ở Việt Nam hiện nay vẫn tỏ vẻ “khoái Mỹ”
không thua gì thời miền Nam trước đây, chắc chắn là khoái Mỹ hơn là mấy anh
Trung Quốc – điều này nó rõ như hai với hai là bốn) thì lại có thái độ “ởm ờ” kiểu
nửa vời: khi cần phải núp sau lưng Mỹ để tránh đạn của Trung Quốc thì quan chức
Việt Nam không ngớt lời ca tụng … cường quốc Mỹ và nhấn mạnh đến quan hệ hữu hảo
giữa hai nước …. Nhưng khi đụng đến cái gì có dính líu đến quá khứ chiến tranh ….
thì cứ như 4 thập niên vừa qua chỉ là …
nước đỗ đầu vịt: ta vẫn là ta, địch vẫn là địch. Chiến đấu oai hùng vẫn là ta,
sát nhân chống thường dân vô tội vẫn là … “nó”…
Cái tư tưởng này có thời rất “thịnh hành”, người ta gọi là “chính sách
lý lịch”: đã là “ngụy quân ngụy quyền”, dù chỉ là cảnh sát tép riu đứng coi
giao thông ở các ngã tư, thì cái “lý lịch” của anh nó sẽ không bao giờ cho anh
ngốc đầu lên nỗi, dù rằng anh là một nhà khoa học giỏi, một chuyên viên tài
năng …. Nhưng nhà nước không chọn người theo “chuyên” mà cần “hồng” để bảo đảm
sự sống còn của chế độ cách mạng (thời mới giải phóng) và quyền lực của đảng
(thời đổi mới sau này trở đi). Chính cái chính sách lý lịch phi lý đó (dù rằng đảng
vẫn ra rả cái khẩu hiệu “hòa giải hòa hợp”) đã làm thui chột hàng triệu người
có khả năng để vận hành xã hội và đóng góp trong quá trình xây dựng đất nước
sau chiến tranh, nhưng tệ hơn nữa là nó làm cho tình hình kinh tế xã hội của đất
nước điêu đứng trong mấy thập niên… Và rồi cũng chỉ có người dân Việt Nam là phải
trả giá.
b) Nhưng
chưa đủ, mấy quan chức nhà nước và đảng còn có khuynh hướng muốn áp dụng chính
sách lý lịch với cả cựu quân nhân Mỹ, bất cần xem những người đó có những khả
năng chuyên môn nào, bất cần xem hiện nay vị trí chính trị xã hội của những người
đó đang đóng góp tích cực vào việc phát triển quan hệ song phương Mỹ Việt ra
sao, bất cần xem những người đó đã có những hành động gì sau “cơn mê” để chính
họ hóa giải, trước nhất là ngay với lương tâm của họ, và sau đó là với một dân
tộc cựu thù địch …. Nói như thế để cho thấy trường hợp của Bob Kerrey , chỉ vì “lý
lịch” của ông ta có sự kiện Thạnh Phong. Chứ còn giá như thay ông bằng một người
Mỹ nào khác, may mắn không phải đi lính sang Việt Nam, may mắn trốn được qua
Canada để tránh đi quân dịch sang Việt Nam …. Và dù rằng ông này cũng chẳng có
chuyên môn bao nhiêu, chưa chắc có thiện chí xây dựng quan hệ Mỹ-Việt cao hơn
thiện chí của Bob Kerrey. Nhưng OK, vì không có vấn đề lý lịch. Tức là quan chức
nhà nước và đảng vẫn xem “lý lịch” là điều kiện tiên quyết để có thái độ với một
đối tác Mỹ. Nhiều khi nghĩ quẩn: giả như gặp một tay Mỹ gangster chuyên buôn lậu,
cướp bóc và buôn ma túy trong suốt thời gian có chiến tranh ở Việt Nam … Bây giờ
hắn trở thành nhân vật chính trị hay hàn lâm gì đó nặng ký …. OK, vì lý lịch “cực
sạch” (không hề bắn một viên đạn nào ở Việt Nam, nói chi đến thảm sát?).
c) Ở
trên thế giới, rất tiếc là chuyện lính viễn chinh thảm sát dân thường cũng
không phải là điều hiếm. Không phải chỉ xảy ra ở Việt Nam, nó đã xảy ra ở Trung
Quốc khi lính Nhật sang chiến đóng Trung Quốc. Nói chi đâu xa, ngay ở Ý, thời bị
Đức Quốc Xã chiếm đóng, cũng đã xẩy ra biết bao nhiêu vụ thảm thường dân: thí dụ
như thảm sát ở Marzabotto (thuộc Bologna) từ 29/09 đến 05/10/1944 khiến 955 thường
dân thiệt mạng. Nói như thế không có nghĩa là quan niệm rằng … đâu cũng thế để
quên lịch sử với những đau thương của nó. Nhưng hiện nay, ở vào thiên niên kỷ
2000, con số người dân Việt Nam bị nguy cơ mất an toàn thực phẩm, môi trường đầy
độc tố, cả sông lẫn biển đâu đâu cũng có cá chết nỗi lình bình khắp nơi vì môi
trường sông và biển bị ô nhiểm trầm trọng. Có người trong nước ví von rằng:
không ăn thì cũng chết, mà ăn thì cũng chết !!! Hình như có một quan chức nào
trong bộ y tế có đưa ra “giả thuyết” là chỉ trong vòng một thập niên sắp tới …
các chứng bệnh ung bứu (ung thư) sẽ trở thành đại dịch ở Việt Nam. Hy vọng quan
chức đó “quá lời”. Nhưng có một điều là nếu môi trường ngày càng tồi tệ, thực
phẩm ngày càng mất an toàn …. thì ai cũng biết là một mặt do chính các cơ sở xây
dựng kinh tế của Trung Quốc vận hành mà không hề ngó ngàng gì đến các tiêu chuẩn
về nước thải về môi trường. Ai cũng biết thực phẩm bày bán la liệt ở Việt Nam cực
bóng, cực đẹp, cực to … là nhờ vào các thứ “bột màu nhiệm” được Trung Quốc đem
vào thị trường Việt Nam. Các quan chức nhà nước, đảng, quốc hội đều biết rõ, bằng
chứng là các vị này, vị nào cũng có trồng rau cải để ăn riêng trên sân thượng,
vì bố bảo các vị cũng chẳng dám ra chợ mua rau, nhưng rồi các vị cũng chỉ loay
hoay ở “điều tra”, “nghiên cứu”, hay mĩa mai hơn là “lắng nghe ý kiến của …. dân”.
Một nhà nước, từ cấp bộ trưởng đến thứ trưởng, cục trưởng, đến các quan chức địa
phương … vẫn cứ nhắm mắt để mỗi năm có hàng trăm ngàn người dân bị đầu độc, nhà
thương ung bứu bị quá tải, thậm chí một số nhà nghiên cứu còn đưa ra nhận xét
là sau hơn 4 thập niên hết chiến tranh, người Việt Nam gầy gò còm cỏi hơn thời chiến, sức khỏe yếu kém hơn …
tất cả chỉ vì họ bị “ngộ độc” mỗi ngày. Mỗi năm có đến cả trăm ngàn người dân mất
mạng vì an toàn thực phẩm, vì môi trường nhiễm độc …. Và nhà nước Việt Nam, các cơ quan hữu trách từ
quan thuế đên y tế, vẫn tiếp tục “không thấy gì cả”. Chính các cán bộ quan chức
từ cấp thủ tướng cho đến thứ trưởng, cục trưởng đang ra tay “thảm sát” ngay dân
của mình (trong thời bình) …. Có điểu là nếu ngồi so sánh số nạn nhân của các
cuộc thảm sát do lính Mỹ gây ra với số nạn nhân (hằng ngày) do các cuộc thảm
sát trá hình hiện nay ở Việt Nam …. thì thực tình mà nói …. Tội của lính Mỹ cũng
còn quá nhẹ. Nhưng điều càng tệ hại hơn nữa là ít ra những cuộc thảm sát của
lính Mỹ đã bị công luận khắp nơi trên thế giới lên án, và thậm chí chính tòa án
của Mỹ cũng đã tuyên án kết tội những lính Mỹ nói trên (như vụ Mỹ Lai). Người
ta còn nhớ vụ chất độc da cam. Tới giờ phút này vẫn còn có những tố tụng tranh
cãi về vấn đề da cam, và phía Việt Nam vẫn tiếp tục đòi bồi thường chiến tranh
vì chất độc da cam. Trong khi đó, chưa hề có một cơ quan nào của chính phủ Việt
Nam, một tổ chức nhân đạo trên thế giới, một cơ quan báo chí trong cũng như
ngoài nước tố cáo những cuộc thảm sát trá hình hiện nay của nhà cầm quyền Việt
Nam: hàng triệu người dân Việt Nam đã và sẽ lâm bệnh và chết chỉ vì bị ngộ độc
thực phẩm, vì môi trường ô nhiễm, vì nguồn nước bị độc tố, sông biển sẽ đầy các
thứ hóa trị độc hại, và cả nhà nước Việt Nam, từ Chủ tịch đến Thủ tướng, từ Quốc
hội đến đảng đều thừa biết nguyên nhân ở đâu, và những ai là người có trách nhiệm
trước những cuộc thảm sát trá hình này …. Nhưng chẳng ai dám/muốn mở miệng. Lý
do thì ai cũng biết. Thôi thì nhà nước Việt Nam quay lại tiếp tục “tra tấn” những
cựu quân nhân Mỹ, đêm họ lên giàn hỏa thiêu vì những tội lỗi thảm sát trong quá
khứ thời chiến tranh… và như thế cũng để che dấu những trách nhiệm của chính
nhà nước Việt Nam trong quá trình thảm sát trá hình chính nhân dân của mình
ngay trong thời bình.
d) Ở
Ý có câu thành ngữ “vedi la pagliuzza degli altri ma non la trave nell’occhio
tuo”: có nghĩa là “cọng rơm trong mắt thiên hạ cũng thấy, nhưng lại không thấy
cả một cây xà ngang ngay trong mắt mình”, có nghĩa là tội lỗi thiên hạ, dù nhỏ
cách mấy ta vẫn mò ra được …. Còn tội lỗi tày trời của ta … thì chẳng bao giờ
ta chịu nhìn nhận.
Đấy, cái trớ triêu điêu ngoa của
các quan chức, các trí thức lưỡi gỗ trong nước hiện nay là như thế, chỉ biết ngồi
bới móc lý lịch xa xưa của người khác …. Trong khi tội lỗi tày trời của nhà nước
Việt Nam hôm nay thì chẳng một ai thấy được. Chỉ có người dân mới thấy. Nhưng
người dân thấy mà không được nói… bằng không sẽ bị chụp mũ là “chống phá nhà nước”
!!!
Roma, 29/06/2016