16 tháng 7, 2012

Nỗi nhục của người Ý


Có đâu cũng cả mấy chục bạn bè, người quen biết nói thế này: “Lần này thì kể như tàn đời thiệt rồi”.

Người ta bảo hắn vừa già vừa mệt mỏi. Nhưng tôi không hề tin như thế. Quả y như vậy, Hắn đã quyết định trở lại. Khi báo chí vừa loan tin Berlusconi sẽ ra tranh cử lần nữa, nhiều bè bạn người nước ngoài đã viết thư cho tôi. Bè bạn người Ý thì chẳng thấy ai nói gì cả. Người nước ngoài họ hỏi là làm sao mà chuyện như thế lại có thể xẩy ra lần nữa. Sự im vắng của bè bạn người Ý đã trả lời câu hỏi của những người nước ngoài: bó tay thất thủ, ở Ý thì chuyện gì cũng có thể xẩy ra được.

Berlusconi sẽ lợi dụng bầu không khí căng thẳng của xã hội trong thời buổi khó khăn khủng hoảng: lợi dụng cái ảo giác trong tận đáy lòng thâm sâu của rất nhiều người vẫn còn cho rằng dù sao đi nữa với Berlusconi tình hình cũng không đến nỗi tồi tệ (ít ra là không tệ hơn những hy sinh mà Mario Monti đang đưa ra). Và với canh bạc lần này hắn không nhắm đến chuyện thắng cử, chỉ cần quơ quào được một ít phiếu, chỉ cần đủ để có thể có gây được khó khăn, dưới một hình thức nào đó, cho những ai sẽ lên làm chính phủ. Y như từ trước đến nay hắn vẫn làm.

Roberto Saviano
Tháng 7 năm 2012




Thời buổi này thường hay nghe thiên hạ than thở về nỗi nhục nhã làm người Ý. Đúng là người Ý chúng ta có nhiều lý do để mang nhục: nhưng lý do trước nhất là đã không có đủ khả năng để nặn ra một giai cấp lãnh đạo chính trị ra hồn”

Primo Levi
1975

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét