Còn non một năm nữa là cử tri Ý lại
đi bầu Quốc hội (Quốc hội khóa XVI hiện nay sẽ hết nhiệm kỳ vào cuối mùa xuân
năm tới). Mặc cho tình hình kinh tế vẫn còn đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, mặc
cho đời sống xã hội của đa số người dân đang khốn đốn trăm bề (thất nghiệp hiện
nay ở Ý đã lên đến 9,4%, và trong giới trẻ (từ 15 đến 24 tuổi) thì tỉ số thất
nghiêp đã lên đến gần 36%), các gia đình đang lần lần ăn mòn tất cả những khoảng
dành dụm tích lũy từ thời cha mẹ để lại ... Nhưng các lực lượng chính trị, không
phân biệt tả cũng như hữu, vẫn “hồn nhiên” ngồi đếm đi đếm lại ai sẽ vào danh
sách ứng cử, ai sẽ đứng ra ứng cử vào chức vụ Thủ Tướng (để thay thế Thủ tướng
kỹ trị Mario Monti) ... mà cứ làm ngơ quên đi rằng sự ra đời của chính phủ
Mario Monti chính là đỉnh cao của sự phá sản chính trị của mô hình đảng phái hiện
nay ở Ý. Thay vì phải cố gắng tìm cách tự phê phán và bắt đầu quá trình đổi mới
đời sống đảng phái, mới hóa nhân sự của đảng ... thì các đảng phái chỉ có mỗi
khả năng là nặn ra các mô hình “bình mới rượu cũ”: loay hoay vẫn cũng chỉ là những
“gương mặt quen thuộc” đã hiện lên sân khấu chính trị hơn 2 thập niên vừa qua.
Chỉ cần xem thái độ “thu động” của các đảng phái, tả cũng như hữu, cứ thay
phiên đỗ dấy trách nhiệm cho nhau ... đễ tiếp tục giữ luật bầu cử hiện hành
(còn được gọi với cái tên rất ấn tượng là “Porcellum – Trư Bát Giới” – vì với
luật này cử tri bị tước quyền trực tiếp bỏ phiếu tín nhiệm cho từng ứng cử viên
dân biểu, mà chỉ còn có quyền bỏ phiếu cho đảng, do đó lãnh đạo các đảng có quyền
trực tiếp đề cử ứng cử viên của đảng vào Quốc hội (còn gọi là “danh sách ứng cử
viên ô dù” – lista blindata). Nếu đến năm 2013, cử tri vẫn đi bầu Quốc hội mới
với đạo luật bầu cử hiện hành thì có nghĩa là lãnh đạo các đảng vẫn cứ “yên
tâm” đưa tay sai thân tính, bồi bút, bộ hạ, vợ lớn, bồ nhí, họ hàng, con cháu,
cha chú, anh em, gia tộc ... vào Quốc hội ... và đúng là “bình mới rượu cũ”.
(Thậm chí nếu tình theo niên đại thì đến năm 2013 rượu lại càng cũ hơn so với
Quốc hội khóa trước).
Nhưng có lẽ trong đám ồn ào hổn độn
ơi ới gọi nhau để chuẩn bị cho mùa tranh cử 2013 ... thì tin “đồn” rằng Silvio
Berlusconi sẽ lại “giáng trần” lần nữa để “cứu độ chúng sinh” là tin giựt gân
nhất. Báo chí gọi đây là “yếu tố B” (fattore B) của nền sân khấu chính trị
đương đại của Ý.
Thực ra thì cũng chỉ mới là những bài
báo kiểu “giựt gân” của các mạng thông tin, như vừa muốn hâm nóng sân khấu
chính trị vừa muốn bán báo ....
Kinh nghiệm hai thập niên vừa qua
cho thấy là .... Berlusconi luôn luôn ... không bao giờ giữ lời hứa. Thậm
chí những gì hắn nói ra, chỉ cần một vài tiếng đồng hồ sau là hắn tuyên bố hoàn
toàn ngược lại những gì hắn vừa nói. Nếu cần hắn sẽ mắng chửi báo chí là “vu khống”,
hoặc hắn giả mù sa mưa kiểu “nói chơi thôi, ai mà tin là dại !!!”. Cho nên chuyện hắn
có “giáng trần” hay không ... thì từ đây đến cuối xuân 2013 còn nhiều pha cụp lạc
lắm ... Đây chỉ mới là những khúc dạo đầu tiên của một thiên trường ca bi thảm.
Fattore B
Các cuộc thăm dò ý kiến do báo chí
tổ chức cũng cho thấy là “món hàng Berlusconi” hình như không còn mấy ăn khách
trên thị trường .... do đó Berlusconi cũng chẳng ngu gì đi rao bán một món hàng
đã lỗi thời không còn ăn khách ...
Điều đáng chú ý là sự lo ngại của các
lãnh đạo Châu Âu (Đức, Pháp, Anh ....) về tình hình nước Ý sau mùa bầu cử năm
2013. Trong hai năm cuối, trước những khủng hoảng kinh tế tài chánh của Châu
Âu, và nhất là những đe dọa sống còn hệ thống đồng Euro ... tất cả các biện
pháp, các đề nghị, các tư tưởng lớn ... đều đang tập trung vào nước Ý: nếu Ý vượt
cạn được thì Châu Âu có thể thoát cơn khủng hoảng, nếu Ý chìm xuồng thì coi như
đồng tiền Euro phá sản.
Chính phủ Mario Monti đang cố gắng
làm tất cả những gì có thể làm được, thậm chí với những cái giá phải trả rất
cao về mặt dân sự xã hội, để Ý không bị gạt ra khỏi Châu Âu, để tránh cho nước
Ý nỗi nhục nhã mà Hy Lạp đã phải hứng chịu, để lấy lại uy tín và thanh thế cho
nước Ý sau hai thập niên “burlesque” của gánh hát “Silvio & Company”. Và đến
nay thì Chính phủ Mario Monti cũng đã đạt được một vài kết quả đáng khích lệ.
Nhưng nếu đến năm 2013, với Quốc hội mới, với một chính phủ mới ... thì ai có
thể bảo đảm rằng nước Ý sẽ tiếp tục theo con đường “chấn chỉnh” mà Mario Monti
đã vạch ra ? Và nếu chính phủ mới lại có Berlusconi ... thì coi như những gì mà
Mario Monti đang kêu gọi dân Ý khắc khổ hy sinh ... đều coi như đổ sông đổ biển
... và tình hình Châu Âu lại tiếp tục đen tối.
Dĩ nhiên mỗi quốc gia đều có tự chủ
độc lập, không bất cứ một lãnh đạo Châu Âu nào dám hó hé “can thiệp” vào chuyện
chính trị nội bộ của nước khác. Nếu có hỏi nghĩ gì về khả năng Berlusconi lại
“giáng trần” lần nữa .... thì ông bà Châu Âu nào cũng chỉ ầm ừ tuyên bố ... “đó
là chuyện nội bộ xứ Ý !!!”, nhưng theo các tin từ các giới am tường chính trị
quốc tế thì các ông các bà Châu Âu đều đang “đánh lung tung trong bụng” ... Thậm
chí nghe nói đến ông Obama bên kia bờ Đại Tây Dương cũng ... “run” trước một viễn
ảnh .. mà 8 tháng về trước ai cũng tưởng đã đẩy lùi vĩnh viển vào quá khứ.
Trên thế giới hiện nay chỉ có độc mỗi một lãnh đạo chính trị duy nhất cầu mong
Berlusconi “gáng trần” là ... Putin. Gheddafi thì chết rồi nên "được miễn".
Thật ra vấn đề “giáng trần” của
Berlusconi, trước khi trở thành vấn đề chính trị, nó là vấn đề thuộc về văn hóa
văn minh. Trong một quốc gia nếu có đến gần ¼ cử tri đi bỏ phiếu cho một nhân vật
bi hài mà khắp thế giới mỗi khi nhắc đến tên ai cũng bụm miệng cười (khinh bỉ).
Ở bất cứ một quốc gia Tây Âu nào với truyền thống dân chủ nghị viện ... thì một
danh hài như Berlusconi nếu may lắm là không ngồi tù .... nói chi đến chuyện
tham chính và thậm chí lên làm Thủ Tướng. Thậm chí đến các xứ rồng rắn những
người lãnh đạo dù có thối nát đến đâu cũng vẫn còn chút ít sĩ diện không lôi cả
ma cô và đĩ điếm lên làm bộ trưởng. Chỉ có mỗi nước Ý mới dung thân cho một thằng
hề vừa đánh trống vừa la làng. Điều này chứng tỏ rằng trình độ văn hóa và mức độ
văn minh của một bộ phận khá đông cử tri Ý còn quá thấp: những trò hề diễu cợt
rẽ tiền, những câu nói đùa cợt vừa thô bỉ vừa lỗ mãng ... đáng ra phải làm cho
người nghe thẹn giùm ... thì rất đông cử tri Ý lại xem như đó là một cung cách
làm chính trị gần gủi với quần chúng: ăn tục nói bậy, thô lỗ y như quần chúng.
Một lý do khác để khá đông cử tri bỏ phiếu cho thằng hề này là tư duy khinh thường luật
lệ nhà nước và chạy chọt đút lót khá phổ biến trong xã hội ý (tham nhũng hối lộ
hiện nay là vấn nạn hàng đầu của nước Ý) ... và trong lãnh vực này thì
Berlusconi là “vô địch” và đúng là “tấm gương” đáng để các cử tri loại này noi
theo.
Nếu ngày nào trình độ văn hóa và mức
độ văn minh của cử tri Ý không được “nâng cấp”, thì "yếu tố B" vẫn lúc nào cũng
thường trực đe dọa xã hội Ý, cho dù B có mặt hay không có mặt trực tiếp trong Hội
đồng chính phủ.
Roma, 14/07/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét