Phải gọi cái chính phủ Ý sắp được ra đời như thế
nào ? Chính phủ “đại đoàn kết” ? Chính phủ “lâm thời” ? Chính phủ “cứu quốc” ?
Dù gọi với văn từ nào đi nữa thì cái chính phủ này
na ná giống như một “đám cưới đền bù” (matrimonio riparatorio) vì cô dâu lỡ “ăn trước kẻng”, một cuộc
hôn nhân không đến bằng đam mê tình cảm mà chỉ đơn thuần tính toán thiệt hơn.
65 năm Cộng hòa, chưa bao Quốc hội Ý “nặn” ra được
một chính phủ “khác thường” như thế này.
Một vài chuyên gia chính trị, cùng với dăm ba vị
sử học đã nhanh nhẹn nhắc lại mô hình “thỏa hiệp lịch sử” (compromesso storico)
vào đầu những thập niên 70 giữa Enrico Berlinguer (đảng Cộng sản Ý) và Aldo
Moro (Dân Chủ Thiên Chúa giáo). Nhưng các vị ấy “lờ” đi những chi tiết bối cảnh
của thời chiến tranh lạnh, của những cuộc đảo chánh nổ ra liên tục ở Nam Mỹ
(Cile, Argentina), ở Châu Âu (Hy Lạp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha), của thời điểm
đỉnh cao của chiến lược khủng bố, đỏ có, đen có.
Nhưng có hai chi tiết quan trọng khiến cho mọi ý
tưởng ví von so sánh giữa cái chính phủ “đại đoàn kết” hôm nay với chính phủ “thỏa
hiệp lịch sử” ngày xưa hoàn toàn …lạc đề.
Chi tiết thứ nhất là dù có “thỏa hiệp lịch sử”,
Đảng Cộng sản Ý cũng chỉ giới hạn ở mức độ “không bất tín nhiệm” (non sfiducia –
lối chơi chữ chính trị cực siêu của một giai cấp chính trị một thời – ngày nay
giai cấp ấy đã bị “tiệt giống”), và không bao giờ trực tiếp tham gia vào Hội
đồng chính phủ (thời đó chưa bao giờ có một Bộ trưởng Cộng sản).
Chi tiết thứ hai: thời đó hề chỉ biết làm hề chứ không làm chính trị !!!
Còn bây giờ, hề Arcore đứng ra bật đèn xanh cho ra đời một Hội đồng bộ trưởng trong đó có đủ “âm
binh”: từ D’Alema đến Alfano, từ Franceschini đến Lupi, từ Amato đến Monti,
thậm chí có người còn nhồi nhét vào đấy cả Brunetta và Gelmini …. Để cho thằng hề
Genova nhạo báng là một đám “loạn luân” .
Tất cả để làm gì ? Trong khi “keo sơn” để đám “loạn
luân” này ngồi chung với nhau chỉ là sự hăm dọa của Tổng thống Napolitano: nếu
không thì tao từ chức, tụi bây muốn làm gì thì làm !!!
Thực ra thì kết quả bầu cử Quốc hội vừa rồi cũng
đã có khả năng để tránh phải “loạn luân”: chỉ cần đám 5 sao mở cửa cho Đảng Dân
chủ: hai bên cộng lại cũng đã có thừa đa số Quốc hội, không phải chỉ lập được
chính phủ, mà thậm chí còn có thừa khả năng cải tổ hàng đống luật lệ bất nhất,
thay đổi hiến pháp .... và nhất là đưa ra những đạo luật để “tuyệt nọc” được
Berlusconi một cách vĩnh viễn.
Nhưng 5 sao đã không chọn kịch bản đó. Cái cớ
chính thức là vì 5 sao muốn làm cách mạng toàn diện. 5 sao không muốn phải “hạ
mình” ngồi xuống với giai cấp lãnh đạo chính trị thối nát.
Sự thật là vì 5 sao không có khả năng làm một cái
gì đó có tính cách xây dựng. 5 sao không có can đảm học hỏi. 5 sao chỉ biết lẫn
trốn trong những câu phỉ báng, chửi bới thô tục ... để tránh phải đối diện với
thực tế. Vì thực tế không phải là đạp đổ mà là xây dựng. Vã lại ở đời đạp đổ
bao giờ cũng dễ hơn là xây dựng. 5 sao đã chọn con đường ít chông gai cho mình
... nhưng lại đầy chông gai cho cả nước Ý.
Giống như cha mẹ của một cô dâu lỡ “ăn trước kẻng”.
Đến đây thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn vui vẽ mừng cho “đôi trai tài gái sắc”
... và trong bụng tự hỏi: hôn nhân này rồi sẽ kéo dài được bao lâu ?
Roma, 26/04/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét