Kể từ hôm nay, 01/08/2014, tờ "l'Unità", cơ quan ngôn luận lịch sử của đảng PCI, rồi đảng DS, rồi đảng Dân Chủ ... đã bắt đầu đình bản.
Trên tờ "la Repubblica" hôm nay, trong mục "l'Amaca" (trang 29), Michele Serra, vốn đã từng bắt đầu chập chững vào làng báo làm với tờ "l'Unità đã có một bài viết rât cảm động (có thể đọc ở đây http://triskel182.wordpress.com/2014/08/01/lamaca-del-01082014-michele-serra/)
Dù rằng bài viết nói về cái chết của một tờ báo đảng, nhưng nội dung của nó đi xa hơn một tờ báo ... nó nói đến cái chết của một thế giới ngày nào ....
Dưới đây là bài chuyển ngữ ra tiếng Việt.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Các bạn bè thân
mến của “l’Unità” (cả những người làm báo lẫn những người đọc báo), tôi lớn lên
trong thâm tình của các bạn và cũng qua các bạn mà tôi đã xây dựng cho chính
mình cái nền tảng văn hóa và cái tình người trong tôi. Dĩ nhiên là tôi cũng rất
lấy làm đau buồn trước cái bức tử của tờ báo (vốn cũng đã được tiên liệu trước,
ít ra cũng đã trên dưới hai thập niên trở lại đây). Nhưng tôi xin các bạn cũng đừng chạy vạy đi
tìm thủ phạm cho cái chết này ... vì nguyên nhân cái chết chỉ là thời gian ngày
qua ngày trôi đi, và trút bỏ hết những gì mà chúng ta đã tìm cách tạo dựng một
cách kiên trì với sự đam mê.
Trang đầu của tờ "l'Unità" ngày 01/05/1975
Chính trị, đảng
phái, nhật báo: đấy là “bộ ba” yếu tố đã soi sáng tuổi trẻ cho những ai hôm nay
đang ở vào giai đoạn “ngũ niên giai lão” hay già hơn nữa. Đố các bạn thử tìm ra
được một người dưới tuổi ba mươi lăm còn cho rằng đảng phái hay nhật báo là
những yếu tố quan trọng trong quá trình đào tạo bản sắc của họ. Nói chi đến báo
đảng. Đố các bạn tìm ra được người nào còn tha thiết với một tờ báo như chúng
ta đã tha thiết nó, tha thiết đến độ mà sáng sớm vừa mở mắt thức dậy là đã
phóng nhanh ra sạp báo để “có dưới nách” hay “trong túi quần” ... tờ báo
đảng. Dù rằng hồi đó chúng ta cũng không
dư giả gì, nhưng với giá (báo) nào đi nữa chúng ta cũng chẳng thấy nhằm nhò gì
so với cái may mắn được cảm nhận là “thành phần của một cộng đồng”. Còn bây
giờ, trong cái đại dương tràn ngập thông tin mà chúng ta cứ tha hồ vớt lên đầy
tay, lại còn miễn phí, thì một cắc, chỉ một cắc bạc thôi, chúng ta cũng đã thấy nặng
như chì.
Bây giờ “bản sắc” là chuyện hão huyền, bọn trẻ ngày nay chúng nó phướt
trên mạng để đi tìm “bản sắc”, hay lay hoay trong các “mạng xã hội” tràn ngập trong
những lúc trà dư tữu hậu, hoặc bất cứ đâu đó mà chúng nó muốn, thậm chí chúng
nó cũng chẳng thèm đi tìm “bản sắc”, bởi vì ngày nay nội cái chuyện không bị
chết chìm chết trôi trong vũng lầy khủng hoảng hôm nay cũng đã là một cố gắng
nhiệm mầu rồi.
Dĩ nhiên chuyện
tờ “l’Unità” bức tử cũng không phải là tận thế. Nhưng cái thế giới của chúng ta
đã tận thế. Bây giờ mỗi chúng ta lại càng thêm cô đơn và càng thêm mất hướng:
có lẽ chính vì thế mà chúng ta cần phải tìm cách trở lại thời niên thiếu, ngay
đối với những “bô lão” đã già, và biết đâu đấy là điều tốt, tốt cho tất cả
chúng ta.
Roma, 01/08/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét