Hôm qua 31/01/2012 các mạng truyền thông và báo chí ở Ý đăng
tải một tin động trời: nghị sĩ Luigi Lusi thuộc đảng Dân Chủ (PD – thoát thân từ
cựu đảng Cộng sản cộng với một “mạng sườn” cánh tả của cựu Đảng Dân Chủ Thiên
Chúa Giáo), đã từng là “người giữ két”, tức là quản lý về tài chánh, của Đảng
Hoa Cúc (Đảng này đã giải thể từ năm 2007 khi gia nhập thành lập đảng Dân Chủ),
bị tòa án cáo buộc tội đã biển thủ 13 triệu Euro trong số tiền nhà nước tài trợ
chi phí tranh cử (rimborso elettorale) cho đảng Hoa Cúc.
Ngài nghị sĩ đã nhanh chóng nhận tội biển thủ: tôi đã lấy
cắp số tiền 13 triệu Euro ... vì lúc đó tôi cần tiền !!! Vẫn theo lời thú tội của
ông nghị thì số tiền này đã được dùng để mua một căn hộ ngay trong trung tâm
thành phố Roma, một ngôi biệt thự ở một
làng nhỏ gần Rona ... và đầu tư tài chánh ở .... Canada.
Ngài nghị sĩ đang trong quá trình “đàm phán chuộc tội” với
tòa án: y sẳn sàng hoàn trả lại 5 triệu và sẳn sàng nhận lãnh 1 năm tù. Sau đó
thì xin coi như ... được trắng nợ.
Nét độc đáo của câu chuyện này là thái độ cực kỳ “vô tư bình thảng” của ngài nghị sĩ khi đã nhanh chóng đứng ra nhận tội và lập tức
đưa ra đề nghị đàm phán. Điều này chứng tỏ cho thấy là ngài nghĩ sĩ đã chuẩn bị
trước từ lâu sự cố này sẽ xẩy ra.
Ngài nghị sĩ biển thủ Luigi Lusi
Trong hàng ngũ lãnh đạo của mỗi đảng chính trị có một
nhân vật rất đặc biệt: quyền lực rất cao và hoạt động hầu như “trong
bóng tối”: công luận gần như không mấy ai biết đến tên tuổi, đó là những người chuyên giữ hầu
bao của đảng, chuyên trách về quản lý tài chánh, đầu ra cũng như đầu vô của đảng.
Tài chánh là chuyện tối cần và đồng thời cũng là .... tối
mật của các đảng chính trị: đầu vào từ đâu đến ? Đầu ra đi đến chổ nào ? Đó là
những bí mật mà cũng không phải bất cứ người nào trong hàng ngũ lãnh đạo cũng
đều biết. Có những “phi vụ” mà chỉ có người giữ két và một vài nhân vật trong
lãnh đạo đảng mới biết ... Chính vì thế mà những người giữ két, ngoài chuyện phải là người tín cẩn, là những người
đã được huấn luyện để sẳn sàng hy sinh “liều mình cứu ... đảng” nếu một mai những bí mật
bị lộ. Trong quá khứ, đã xẩy ra biết bao nhiêu trường hợp các tay giữ két của đảng
bị “vướng lưới” vì những hoạt động tài
chánh mờ ám hay phạm pháp ... và hầu như lúc nào những tay giữ két cũng đều ung
dung nhận hết hoàn toàn trách nhiệm về mình ... và không bao giờ vây trách nhiệm
lên bất cứ một lãnh đạo nào trong đảng. (Có thể xem các “kỳ tích” về những người
giữ két cho đảng trong bài “Quei cyber-contabili che non rendono conto a
nessuno – Những tay kế toán vô hình bất cần vâng lệnh ai” ở đây http://www3.lastampa.it/politica/sezioni/articolo/lstp/440690/ )
Chính vì những “sự tích” xưa nay của các tay kế toán này
mà tòa án nghi rằng ngài nghị sĩ đang “liều mình cứu ... đảng”: y chấp nhận đứng
ra chịu tội một mình để che đậy cho những nhân vật khác trong vụ việc này. Có
thể đấy là những thỏa thuận mà ngài nghị sĩ và đồng bọn trong đảng đã đồng ý với
nhau từ trước.
Vào đầu thập niên 90 ở Ý xuất hiện một cuốn phim mang
tên “Così fan tutte” – tạm dịch là “Con nào cũng làm thế”. Phim thuộc loại những câu chuyện mang nét dục tính rất thời thượng lúc đó trên sân khấu điện ảnh Ý – commedia erotica
all’italiana – của một đạo diển Ý cũng rất nổi tiếng trong lãnh vực làm phim
khiêu dâm nhẹ kiểu Ý: Tino Brass. Các nhân vật nữ trong phim, trong đó có nàng Claudia Koll với cặp mông vĩ đại, đều đóng vai những
phụ nữ đầy khát vọng tính dục ... và ai nấy cũng đều lăn xã vào những cuộc truy
hoan bất cần thân thể ...
Đúng như tựa cuốn phim “Così fan tutte” ...Con nào cũng làm thế ... cũng như tất cả những tay kế toán của
đảng .... thằng nào cũng "liều mình cứu ... đảng".
Roma, 01/02/2012
Huê Đăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét