Nhìn những tấm hình trong đó hàng ngàn người trong dòng người vô tận kéo dài qua cả mấy khu phố đến trước cổng nhà của Đại tướng để được đốt một
nén nhang và cúi đầu kính cẩn trước vong linh của con người đã đi vào lịch sử
đấu tranh giữ nước của dân tộc ... mà không khỏi không có một thoáng bất ngờ.
Nhất là trong dòng người xếp hàng ấy rất đông là thành phần thanh niên
trẻ sinh ra và lớn lên khi đất nước đã không còn chiến tranh và Đại tướng đã
trở thành một “huyền thoại lịch sử” đứng bên lề của một guồng máy đang vận hành
đất nước.
Những cụ già bộ đội tay chân run rẩy được con cháu
dìu đến đốt nén nhan trước bàn thờ của Đại tướng, những cán bộ đảng viên hưu
trí đứng trầm ngâm mặc niệm trước vong linh của Đại tướng, những bà mẹ anh hùng liệt sĩ nước mắt lăn tròng trên khuông mặt già nua trước tấm ảnh quàng băng đen của Đại tướng ... Đó là cả một thế
hệ đã một thời sống trong khó khăn cùng cực của đất nước và khổ đau nhọc nhằn
của dân tộc ... nhưng cũng đã hít thở
được những giây phút hào hùng của một quốc gia nhược tiểu dám “cả gan” đánh bại cả thực dân lẫn đế quốc.
Nhưng còn những thanh niến thiếu nữ tuổi đôi mươi,
thậm chí đến những siêu sao của nền nhạc pop hậu hiện đại ... cũng cùng với
dòng người lũ lượt đến đốt một nén nhan để rồi thở dài ... như đánh mất một cái
gì vô giá ? Cùng lắm thì họ cũng chỉ “biết” Đại tướng qua những lời kể lại của
thế hệ đi trước, qua những trang sách lịch sử trên ghế nhà trường, qua những tư
liệu in ấn bày bán trong các cửa hàng sách, hay qua những thước phim của một
thời ... Thế thì cái gì đả dấy lên trong lòng họ những cảm tình thành kính đối
với một ông tướng già ... như ông nội ? (theo cách nói của Cô Tư Xứ Mũi).
Cái gì đã làm cho cả một xã hội đang ngày đêm vất
vả bươn bả chạy đi tìm đồng tiền và tiêu thụ
hưởng lạc ... rồi bổng dưng như khựng lại trước tấm ảnh của Đại tướng mà trầm
ngâm mặc niệm ?
Có lẽ xã hội đã thấu nhận được rằng ... sau lưng Đại
tướng ... chỉ còn là một khoảng trống vô hồn ... nơi đó không còn giá trị nhân
bản lẫn dân tộc. Tất cả chỉ còn là một cuộc chạy đua tha hóa kiểu cá lớn nuốt cá bé,
kiểu “con quan thì được làm quan, con sãi nhà chùa thì quét la đa”.
Có lẽ hàng người vô tận trước cửa nhà Đại tướng
khóc thương tiếc một vị anh hùng dân tộc ... nhưng họ cũng khóc cho chính mình ...
trước một đất nước đang trên đà tha hóa với những nguy cơ mất độc lập tự chủ
... như thời cha ông của họ đã phải trải nghiệm. Với câu hỏi như một cây đinh trong đầu: "Nhưng lần tới này liệu đất
nước còn “đẻ” ra được một vị tướng hào hùng như Đại tướng vừa mới mất hay không ?"
Roma, 13/10/2013
Bài viết 1 năm trước khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời .
Trả lờiXóa**************************************************************************************
Lịch sử sẽ phán xét ông Võ Nguyên Giáp như thế nào?
http://luongkhaulao.wordpress.com/2012/11/16/roi-chung-cuoc-thi-lich-su-se-phan-xet-ong-vo-nguyen-giap-nhu-the-nao-2/