Rottamare, rottamare, rottamare
......
Ở Ý khoảng non tháng nay ... từ
vựng này đang trở thành thời thượng, đi đâu cũng nghe nói, cứ như thuốc tiên
trị bách bệnh, cứ như thần chú để trừ ma tránh quỷ ...
Hỏi cụ Gú-gờ thì cụ bảo “rottamare”
là “bỏ”: “bỏ” như “vứt bỏ”, như “bỏ đi” ... như vứt bỏ đi những “phế liệu”,
những thứ không còn hữu dụng (thí dụ như một cái ti-vi đã hỏng mất màn hình,
cái tủ lạnh không còn hoạt động, hay cái xe chẳng còn nhúc nhích ...), hay thậm
chí còn gây thêm “rắc rối” (như gỡ bỏ những tấm tôn cũ đầy chất amiăng (amianto
– chất hóa học có đặc tính cách nhiệt được xử dụng đại trà trong vật liệu xây
dựng cho đến đầu thập niên 90, khi khoa học chứng minh được rằng chất amiăng
gây ra ung thư)).
Hóa ra đó là câu thần chú của các lực
lượng chính trị đảng phái trong mùa tranh cử cho kỳ bỏ phiếu Quốc hội mới vào
khoảng cuối tháng tư năm tới,
Ở Ý hiện nay giai cấp lãnh đạo
chính trị đang phải đối đầu với một cuộc khủng hoảng gần như phá sản: khủng
hoảng vì đã không có khả năng, thậm chí không có thiện chí, đứng ra nhận lãnh
trách nhiệm đối đầu với những khó khăn đủ mọi mặt của đất nước (bằng chứng là
sự ra đời của chính phủ kỹ trị Mario Monti), và nhất là khủng hoảng về phương
diện đạo đức với tệ nạn tham nhũng hối lộ và bòn rút của công lan tràn ở khắp
mọi nơi, từ trung ương đến địa phương, từ các lực lương hữu khuynh đến các đảng
phái cánh tả, hầu như không đảng chính trị nào có được niềm tự hào là trong
sạch.
Trước cuộc khủng hoảng đó, thay vì phải
có can đảm nhận lấy trách nhiệm và cố gắng tìm cách thay đổi tư duy và phương
cách hoạt động ... thì giai cấp lãnh đạo chỉ biết đẻ ra mỗi một câu thần chú: “phế
thải” (rottamare) với nội dung hứa hẹn sẽ cho về vườn tất cả phần lớn toàn bộ
các “con khủng long chính trị” đã liên tục “ăn dầm nằm về” trong Quốc hội cũng
như trong cơ chế lãnh đạo của các đảng phái trong suốt hơn ¼ thế kỷ.
Người “có công” đẻ ra câu thần chú “phế
thải” này là đương kim Thị trưởng của thành phố Firenze, ông Matteo Renzi,
người của đảng Dân Chủ (đảng lớn nhất trong khối trung tả hiện nay, và theo các
cuộc thăm dò ý kiến thì nếu đi bầu trong lúc này thì sẽ được khoảng 28% số
phiếu - http://www.termometropolitico.it/23662_analisi-sondaggio-ipsos-021012.html ).
Matteo Renzi thuộc vào thế hệ trẻ,
năng động, xuất thân từ hàng ngũ của Đảng Hoa Cúc... và khi đảng này giải thể
thì Renzi “di tản” sang hàng ngủ của Đảng Dân Chủ hiện nay (thành quả của cuộc “hôn
nhân” giữa cựu Đảng Cộng Sản và các nhóm “tả khuynh” của cựu Đảng DCTCG).
Matteo Renzi lúc nào cũng có thái
độ phê phán đối với đại bộ phận hàng ngũ lãnh đạo của Đảng Dân Chủ, vốn bị
Renzi coi như là một thứ “khủng long” đã bị “sơ cứng” đến độ không còn có khả
năng đóng góp sinh lực cho Đảng, thậm chí còn là nguồn gốc của những trì trệ
lạc hậu trong đời sống chính trị của Đảng vì chỉ biết chăm bón cho quyền lợi cá
nhân, phe nhóm.
Từ những ý niệm đó, Matteo Renzi đã
nêu cao khẩu hiệu “phế thải”, tức là thay đổi toàn bộ nhân sự trong hàng ngũ lãnh
đạo của Đảng, coi như là chìa khóa cơ bản để đổi mới đời sống chính trị của
Đảng, từ đó đem đến một luồng gió mới cho toàn bộ liên minh cánh tả ... và thay
đổi đời sống chính trị xã hội của nước Ý. Đó là “chiến lược” cơ bản của Matteo
Renzi.
Dĩ nhiên khái niệm “phế thải” của Matteo
Renzi đã bị các “khủng long” phê phán triệt để, thậm chí có “khủng long” (Massimo
D’Alemma) còn hăm he rằng nếu Matteo Renzi thắng trong kỳ bỏ phiếu sơ bộ
(primarie) của liên minh trung tả ... thì Đảng Dân Chủ sẽ có nguy cơ “tan hàng
rã ngũ”.
Câu thần chú “phế thải” không biết
rồi sẽ có “linh” hay không ? Có giải cứu được Đảng Dân Chủ trước những bế tắc
khủng hoảng hay không ? Chỉ biết trước mắt là cả toàn bộ Đảng Dân Chủ, trong
mùa tranh cử sơ bộ lần này, chẳng ai còn thiết tha đi tìm hiểu nội dung chính
trị của các đề án hay giải pháp của mỗi ứng cử viên, chẳng ai màng đến đường
lối kinh tế tài chánh xã hội mà mỗi ứng cử viên phải trình làng trước các đảng
viên .... Cả đảng chỉ biết nhôn nhao lên tiếng đồng ý hay phản bác chủ trương “phế
thải”, chỉ biết lo đi tìm danh sách để xem ai sẽ “được” phế thải, ai đáng phế
thải ...
Thực ra thì “phế thải”, nếu hiểu
theo nghĩa tích cực thì đó là yêu cầu đổi mới: với thời gian, với những thay
đổi của môi trường xã hội, với những biến hóa của kinh tế, và nhất là với “tuổi
già”, thì dĩ nhiên yêu cầu đổi mới là yêu cầu sống còn của mỗi lực lượng chính
trị. Do đó dứt khoát rằng tự bản thân nó, khái niệm “phế thải” chằng có gì đáng
phải tranh cải.
Nhưng thế nào là “phế thải” ? Có
phải chăng chỉ cần gạt bỏ những con “khủng long” và thay vào đó những “mầm mới”
là tự nhiên Đảng sẽ đổi mới, sẽ có sinh lực mới ? Giống như “thần dược” ? Ngủ
một đêm sáng ra là thấy đổi mới hoàn toàn ?
Bản chất của mọi vật thể đều có những
trải nghiệm quá khứ, có những vấn đề hiện tại, và những mong muốn cho tương
lai. Quá khứ, hiện tại và tương lai là một chuổi liên tục của những diễn biến
hằng ngày hằng giờ, không thể nào “cách ly” quá khứ với hiện tại, và lại càng
không thể có tương lai nếu chẳng biết hiện tại ra sao. Chẳng một cây cổ thụ nào
có thể có được những mầm non xanh tươi trên các nhánh vươn lên trời cao... nếu
tự dưng người ta đi cắt hết rễ. Mất rễ thì mầm non cũng chết theo cây. Đánh mất
quá khứ thì người ta cũng chẳng biết hiện tại là gì ? Nói chi đến tương lai.
Vấn đề thực ra không phải là đi bỏ
phiếu để đồng thuận hay phản bác ý niệm “phế thải”. Vấn đề là cần có một chiến
lược đổi mới. Đổi mới, dù là đổi mới nhân sự của một Đảng, cũng không phải chỉ
đơn thuần đổi người, mà nó phải là thành quả của một quá trình “chuyển giao thế
hệ” để những con “khủng long” có điều kiện chuyền giao những kinh nghiệm và
những giá trị lịch sử cho thế hệ mới trước khi “khăn gói về vườn”. Và chính bản
thân của thế hệ mới cũng không thể nào một sớm một chiều là có thể thay thế một
cách trọn vẹn kinh nghiệm lịch sử của những con “khủng long”.
Kinh nghiệm của hai thập niên chót
cho thấy là trong quá trình cao trào chống tham nhũng thời Đệ I Cộng Hòa Ý đã “phế
thải” đồng loạt toàn bộ các đảng phái chính trị thời đó ... để thay vào đấy là
những gương mặt mới (Silvio Berlusconi, Umberto Bossi ...) để rồi hai thập niên
trôi qua công luận mới ngộ ra rằng những gương mặt mới này còn tệ gắp mấy lần
so với những con “khủng long” của nền Đệ I Cộng hòa.
Một chiến dịch “phế thải” ồ ạt và
đại trà .... mà không chú ý đến những chính sách “chuyển giao thế hệ” .... chỉ
tổ tạo ra thời cơ kiểu “nước đục thả câu” cho những chính sách mị dân ngu xuẩn.
Thế mà lạ một điều là cả Đảng Dân
Chủ đang “cực hot” về câu thần chú “phế thải”, nhưng chẳng thấy ai nói đến
chính sách “chuyền giao thế hệ”.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa cũng phải
công nhận “công trạng” của Matteo Renzi: nhờ câu thần chú “phế thải” mà mấy hôm
nay trong Đảng Dân Chủ đã có những con “khủng long” đang chậm chạp ì ạch rời bỏ
cánh đồng để về miền núi xa xôi yên nghĩ.
Điều cũng đáng nực cười là câu thần
chú “phế thải” đẻ ra trong phe trung-tả ... cũng đang lây sang phía bên kia
chiến tuyến: mấy hôm nay đảng của Berlusconi, vốn đang bị khủng hoảng trầm
trọng vì những vụ tham nhũng hối lộ bị phanh phui mỗi ngày ... nhiều như tin xe
cán chó .... khiến độc giả báo chí đọc mệt nghĩ, cũng đang nói đến “phế thải”.
Thậm chí có cái ông Thống đốc của vùng Lombardia, Ngài Thánh Nhân (Celeste)
Roberto Formigoni, dù bị chính đảng của ông ta (PDL) bỏ rơi, vì những nghi phạm
tham nhũng hối lộ khiến toàn bộ Chính phủ vùng và Hội đồng vùng cũng đã phải
giải tán, cũng phải gào thét rằng “chẳng ai có thể phế thải được ta ....”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét