24 tháng 4, 2012

Tuổi trẻ tài .... mau


Ngày 14/04 vừa qua cô Tô Linh Hương vừa được bầu vào vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị của công ty Cổ phần Đầu tư Xây dựng Vinaconex - PVC (PVV). Cô Tô Linh Hương 24 tuổi, Cử nhân ngành Quan hệ Quốc tế tại Học viện Báo Chí và Tuyên Truyền.


CTCP Đầu tư Xây dựng Vinaconex - PVC hiện có vốn điều lệ 300 tỷ đồng, niêm yết 30 triệu cổ phiếu tại sàn giao dịch chứng khoán Hà Nội (HNX) với mã chứng khoán PVV.

Các cổ đông lớn của công ty có Vinaconex E&C, Tổng Công ty Xây lắp Dầu khí (PVX), Ocean Bank...

Được biết Cô Hương là con gái của Trưởng ban Tổ chức Trung ương Đảng Cộng Sản Việt Nam, ủy viên Bộ Chính trị Tô Huy Rứa.

Cô Tô Linh Hương trong buổi nhậm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị CTCP Đầu tư Xây dựng Vinaconex - PVC


Nhân đọc tin này, nhớ ở Ý có chuyện tiếu lâm thời Đệ I Cộng Hòa Ý (chuyện này vẫn còn giá trị ở thời các nền Cộng Hòa tiếp theo).

Có một tay lãnh đạo cao cấp của đảng Dân Chủ Thiên Chúa Giáo (Democrazia Cristiana – là đảng cầm quyền ở Ý liên tục gần ½ thế kỷ kể từ sau Đệ II thế chiến, đảng nổi tiếng với những vụ tham nhũng hối lộ, phe cánh, ô dù ....) có đứa con đã gần 30 tuổi nhưng tối ngày cứ chơi bời lêu lổng, không chịu học hành mà cũng chẳng muốn làm ăn chi cả. Ông ta muốn tìm cách gởi gắm con mình vào một cơ quan nào đó để cậu ấm có thể bắt đầu học cách làm ăn và tránh cảnh chơi bời lêu lổng. Ông đến nói chuyện với một tay đệ tử xưa được ông cất nhắc nay đã lên làm giám đốc một xí nghiệp rất lớn.

Ông vừa mới mở miệng thì tay giám đốc đã nhanh nhẩu:
  • -       Bác đừng lo, cháu sẽ cho nó vô làm giám đốc phân khu hành chánh .....
  • -       Không, không được đâu, cháu nó chưa có kinh nghiệm chi cả, vã lại mới vô mà cho làm chức to thế ... cháu nó đâm ra hợm hỉnh. Tôi đề nghị cho cháu một chân ... nhỏ hơn ....
  • -     Thế thì ... thôi cho nó vô phụ trách văn phòng thu mua .... Chổ này cũng ngon lắm ... dễ có điều kiện ... “bao bì” bác ạ ...
  • -     Không, không được đâu, chức vẫn còn quá lớn  .... mà mới vô lại bắt đầu chuyện bao bì e không tiện... Thôi cho nó một chân khiêm nhường hơn ....
  • -       À ... thế thì để cháu cho nó vô làm trưởng nhóm nghiên cứu ....
  • -       Không, cũng còn lớn quá .... cho nó một chức thấp hơn nữa đi ....
  • -       Thôi thì cho nó làm phó văn phòng ...
  • -       Cũng còn cao quá ...
     Tay giám đốc vò đầu suy nghĩ mãi .... sau cùng nhăn nhó :
  • -       Bác ạ, thế này thì chỉ còn có mỗi cái chân gác dan ......
  • -       Tốt tốt. Chổ này được đấy. Như thế nó mới biết giá trị lao động như thế nào .... Tôi đồng ý đấy ....
Nhưng tay giám đốc lại vẫn nhăn nhó ..... “Nhưng Bác ơi, chổ gác dan này ... thì lại cần phải có bằng ... trung học phổ thông bác à !!!” 

Kể nghe chơi thôi, chứ cô con tổng Rứa thì có bằng cử nhân cơ, nên không phải thuộc diện phải nhờ cha mẹ gởi gắm nhé.




Hồi khoảng thập niên 60, gần nhà tôi có một cái “đề-pô” bán nước đá, la-ve, nước ngọt, than củi .... đủ thứ của một gia đình Hoa kiều.


Dù rằng gia đình này rất giàu, có cả xe “huê-kỳ”, nhưng mấy đứa con ... từ lớn đến bé, đứa nào cũng phải lao động cực nhọc không thua mấy người nhân công trong “đề-pô”. Ba má tôi vẫn hay nói rằng (và chắc là gián tiếp “nhắn tin” đến tôi): “Mấy người Ba Tàu họ đều rèn luyện con cháu lao động để biết giá trị của đồng tiền ... trước khi giao tất cả cơ ngơi sản nghiệp cho con cháu.”


Nhưng chắc đó là những người Hoa di dân, đi tha phương cầu thực rồi làm nên cơ nghiệp, chứ còn nghe nói mấy “cô chiêu cậu ấm” của mấy tay cán bộ đảng hay đại gia “đỏ” bên Trung Quốc bây giờ đều là “tuổi trẻ tài ... mau” cả, ngủ một đêm thức dậy lên làm giám đốc khơi khơi .

Nhưng đó là chuyện bên Trung Quốc !!!

Roma, 24/04/2012
Huê Đăng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét